Màn đêm đặc quánh, người đàn ông dáng gầy còm, trên hai
vai khoác hai ba lô, tay cầm gậy dò dẫm tìm đường, bước chân nặng
chịch, liêu xiêu…
Quăng quật một kiếp ngườiNgười đàn ông ấy có tên là Thành. Cụ bảo cứ gọi cụ bằng "lão Thành", vì đến giờ tên tuổi của cụ cũng chỉ còn là ký ức.
Nơi
không gian chật hẹp trước cửa Trung tâm tư vấn pháp luật công đoàn,
thuộc Liên đoàn lao động tỉnh Đồng Nai, địa chỉ số 14, Bùi Văn Hòa,
phường Hòa Bình, tôi thấy ông lão ngồi co ro, tay cầm quạt phe phẩy đuổi
muỗi, tay chân khẳng khiu như ống điếu. Ông bảo, cả ngày nay bước rạc
cả chân, giờ muốn nghỉ ngơi mà muỗi cắn dữ quá.
|
Lão Thành- là cách người dân vẫn thường gọi tên mỗi khi thấy ông xuất hiện. |
Trong
nỗi nhớ mơ hồ về nguồn gốc, quê quán của mình, ông Thành đưa bàn tay
nhẩm tính: “Hình như tôi cũng đã hơn 55 tuổi rồi thì phải”.
Gần
nửa thời gian ấy, ông lão sống phiêu bạt nay đây mai đó, một mình chống
gậy lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm tìm kế mưu sinh.
Lật
ngược hồi ức, trong câu chuyện nửa được nửa không, tôi chỉ lượm lặt
được những câu nói đứt quãng của ông. "Lão Thành" là con thứ 9 của một
gia đình bần nông quê tận Khánh Hòa. Lớn lên được 8 tuổi, sau trận ốm
nhừ tử, cha mẹ đưa đến bệnh viện điều trị cũng là lúc ông nhận được tin
dữ: “Vĩnh viễn bị mù lòa”.
Lớn lên, cảnh nhà nghèo
khó, anh em lang bạt khắp chốn làm ăn, mình ông bơ vơ ở với cha mẹ già.
Khi bậc sinh thành chết, ông lại được anh chị em thay phiên nhau chăm
sóc.
Cuộc sống đói khổ bữa sắn, bữa khoai khiến ông
quyết tâm rời quê ra đi. Ngày ấy cũng ngót nghét gần 20 năm trời, ông
lão còn nhớ rõ, hành trang mang theo là mấy tấm quần áo cũ rách và chiếc
gậy dò đường đi.
|
Gần 20 năm trước, "lão Thành" đã gói gém đồ đạc và bắt đầu cuộc hành trình mưu sinh |
Trong
cái giá lạnh chớm đông, lão cứ đi, men theo những con đường làng, rồi
ra quốc lộ. Ông bảo, mình đi nhưng cũng chưa biết sẽ đi về đâu. Bóng lão
dần chìm khuất sau lũy tre làng, dưới màn sương lạnh buốt.
Sau hàng tháng trời, vừa đi, vừa xin ăn dọc đường, cơ duyên cũng đưa ông đặt chân đến vùng đất Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai.
Những
ngày sống tại đây, ông lão trãi qua đủ thăng trầm với cuộc sống mưu
sinh của người mù. Đất nước sau thống nhất còn ngổn ngang, người dân xô
bồ chạy đói. Ông cũng chạy!, nhưng những cơn đói trong đêm vẫn luôn
hành, và ông tìm đến kế mưu sinh bằng những củ khoai, cơm thừa người dân
thương tình đưa cho. Cứ thế cuộc sống của ông cũng quăng quật, kéo dài
được gần 20 năm trời giữa đất khách quê người.
Người đàn ông mù bán vé số dạo và điều ước trong mưa
Giờ,
khi thấy người dân đổ xô chơi vé số, ông cũng mon men hỏi dò đến các
đại lý lấy vé đem bán. Số tiền vốn của ông chỉ là mấy chục ngàn đồng
được người dân thương tình cho mỗi khi thấy ông đi lang thang ngoài
đường.
Hàng ngày, hành trình của ông được bắt đầu từ
5h sáng thức giấc, lau chùi dọn dẹp chỗ ngủ trước cửa Trung tâm tư vấn
pháp luật, gói gém đồ đạc, mang hai ba lô nặng chịch, sau đó đem đồ đạc
đến một số quán cà phê nằm cùng tuyến đường Bùi Văn Hòa gửi, rồi mò mẫm
đến ngã ba Thành lấy vé số.
|
Từng đó thời gian, cuộc sống của ông càng cơ cực hơn khi tuổi đã xế chiều |
Chủ
đại lý vé số nằm ở ngã ba Thành của phường Hòa Bình, thấy tội tình nên
cũng đưa vé số cho ông đem bán. Thế nhưng, trong bước đường đời mưu
sinh, cuộc sống của ông càng thêm trớ trêu hơn, khi nhiều người thấy ông
mù, nên vừa xem xong tờ vé số rồi chạy luôn, bỏ mặc ông đứng la hét,
cầu cứu.
Có hôm, tiền vốn mấy chục ngàn của ông cũng
sạch bay vì bị cướp kiểu vậy. Đói!, ông lại đến năn nỉ chủ vé số cho
ứng vé bán trước, trả nợ sau để lấy tiền kiếm bữa ăn.
Sau
những lần bị cướp, ông đúc rút kinh nghiệm, cứ đứng ngay trước cổng chợ
Biên Hòa, khi nào có khách hỏi mua, thì kêu ai đó chứng kiến và kiểm
tra tiền khách đưa.
Mỗi ngày, tiền lời từ bán vé số
cũng đủ giúp ông mua được thức ăn sống tạm qua ngày. Nhiều hôm mưa gió,
không bán được vé số, cả đêm nằm co ro đói, ông đành phải uống nước lã
cầm hơi. Thế nhưng, đói thì ông có thể chịu đựng được, riêng nơi tá túc
mỗi đêm về là điều khiến ông luôn lo lắng.
|
Và ông chỉ ước mơ có tiền mua thuốc điều trị và một lần được về quê ngày tết |
Trước
cửa phòng Trung tâm tư vấn pháp luật, mỗi khi trời đổ mưa, nước dột
khắp phía, ông lại ngồi nép mình cả đêm thức giấc. Cái đói khổ dường như
vẫn đeo bám và hành hạ ông ngay cả những lúc trời nắng nóng. Đêm xuống,
từng đàn muỗi ùa đến như ong vỡ tổ tha hồ biến ông thành con mồi để
“xâu xé”.
Nhiều người dân sống ở gần khu vực ông trú
ngụ, thấy thương cảm nhưng cũng không thể giúp được mãi. Họ cho biết:
"Dù đã già yếu lắm rồi nhưng ngày ngày lão Thành vẫn phải lê bước đi
khắp nơi để bán vé số tự nuôi thân. Có những hôm lão ốm nằm một chỗ
nhiều ngày liền. Bụng đói không chịu đựng nổi, lão lại lọ mọ dậy bước
liêu xiêu ra đường tìm đến đại lý vé số lấy vé đem bán".
Tuổi
"lão Thành" giờ cũng đã xế chiều. Mỗi khi đau yếu, bệnh nhồi máu cơ tim
của ông lại hành dữ dội. Ông bảo, giá như giờ có tiền để mua lọ thuốc
điều trị bệnh khi tái phát. Điều ước của ông chỉ từng đó và thêm một
chuyến về quê khi tết đến cận kề.
Còn giờ, mỗi ngày ông vẫn phải tự đi kiếm ăn qua tấm vé số và cuộc sống “tự lập” nơi đầu đường xó chợ.
Mọi
sự hỗ trợ của cộng đồng, độc giả đối với trường hợp ông Nguyễn Văn
Thành có thể chuyển đến tận tay ông trước cửa Trung tâm tư vấn pháp luật
công đoàn, thuộc Liên đoàn lao động tỉnh Đồng Nai, địa chỉ số 14, Bùi
Văn Hòa, phường Hòa Bình - TP Biên Hòa.